Hà Nội. Tôi đã khao khát được đặt chân đến nơi đây, được cảm nhận mùa thu nồng nàn hoa sữa. Rồi một ngày nào đó, trên những con đường ngập lá, ở một không gian tĩnh lặng và lung linh đèn vàng, tôi sẽ cùng ai đó khẽ khàng, nín thở trong cái nắm tay đầu tiên, nghe mùi của cây, của cỏ, mùi hương Hà Nội; và đặc biệt là tiếng rộn ràng của nhịp tim. Lúc đó, tôi sẽ nói: "Tôi đang có Hà Nội".

Tôi vẫn đi trên những con đường quen, tự hỏi lòng về một Hà Nội xưa cũ, những chiếc xe đạp leng keng, những con phố thênh thang và thưa vắng lúc đêm về; tự nhắc lòng về một tuổi thơ, tự kiếm tìm một ánh đèn hắt xuống từ những ô cửa sổ tầng hai; và lại xôn xao trong cả không gian đượm hương hoa sữa.

Tôi thích gom nhặt hương thơm Hà Nội và cất giữ nó trong một góc phòng, thích đuổi theo những mùi hương - nét duyên thầm của người con gái. Và nếu có ngày, tôi gặp mùi hương ấy bước ra ngoài đời thật, cũng đang kiếm tìm trên từng góc phố, từng ban công, một dáng hình Hà Nội, tôi sẽ mỉm cười và nói: “Chúng ta đang có Hà Nội”.

Hà Nội những ngày đầu gặp gỡ thật khác lạ, đâu thanh bình, yên ả giống những buổi tối thảnh thơi ngồi thả hồn theo dòng văn Thạch Lam. Hà Nội là những dòng xe chật chội, là khói bụi, là những ngày ngược đường, ngược nắng đến giảng đường. Hà Nội là những buổi tối đạp xe và nhớ cồn cào hương đồng quê thơm mát, nhớ mái tóc dài tung bay trên những triền đê, nhớ nồi cơm nếp mẹ đợi lúc tan học về, và nhớ da diết những đêm hè lộng gió.

Hà Nội mùa thu. Mưa nhiều kỳ lạ. Đường nhầy nhụa và lép nhép đất cát. Mọi thứ xung quanh đều âm ẩm, nhớp nháp. Những chiếc áo mưa, chiếc ô gồng gánh muôn nẻo đường lầy lội, những gương mặt cáu kỉnh đầy tức tối. Một Hà Nội dịu dàng, thẳm sâu hoá ra cũng có lúc trở nên dị dạng và méo mó.

Lại một ngày mưa. Mưa lộp độp, mưa tha thiết. Những ngón tay run và cát lạo xạo. Đất bám đầy quần áo. Tôi không thích mưa, nhưng sau cơn mưa, đường phố tinh khôi và rạng rỡ lạ kỳ. Mặt đường như rộng ra, mọi đường vân Hà Nội, cây lá đều trở nên rõ nét. Hay tại phố ướt nhòa, lớp bụi thời gian và lòng người hối hả đã phủ dày trên những đường nét ấy, để sau trận mưa, tất cả mới hiện lên, sống động, tươi mới?

Tháng 9, thu ngập lối đi, sà xuống đôi vai và phả ra trong từng hơi thở. Những chiếc lá xoay xoay, những vòng xe tròn tròn. Những cái khoác vai cùng nụ cười âu yếm. Và cái nhìn từ một gã trai. Đôi má ửng hồng của một cô gái. Tất cả bình yên quá đỗi, hay vì mùa thu làm mọi thứ tan ra trong dịu dàng?

Một chiều thật thảnh thơi. Đường phố tràn nắng và cái lành lạnh của gió mơn man khắp da thịt. Đạp xe vòng vòng khắp phố phường và ghé vào một cửa hàng băng đĩa trên phố Hàng Buồm. Những bản nhạc dịu dàng thấm đầy trong không gian: “Tháng 8 mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm”. Cảm giác chạm vào đường nét trên bìa, nhìn ngắm hình nhân vật và mường tượng ra những câu chuyện ẩn sau nụ cười, ánh mắt thật rộn ràng. Niềm vui nho nhỏ của ngày hôm nay là một chiếc đĩa mà ai đó tặng.

Tình cờ. Cuộc đời có rất nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Nhưng nhiều sự tình cờ báo hiệu một đáp án khác. Suy cho cùng, mọi sự ngẫu nhiên cũng lại là tất nhiên.

Tháng 10 đến, hương hoa sữa thơm đậm, vấn vít trên mái tóc. Nắng thu tỏa vàng chiếu qua từng ô cửa, những vệt xiên dài, từng luồng, từng luồng qua các bậc thang. Phố Hàng Khay ngập hơi thở quyện sánh, thanh mát mà lại thật nồng nàn; những hạt xanh li ti rắc đầy phố. Trong con ngõ nhỏ có những khung cửa sổ không khép. Những khoảng trống rất gần mà lại thật xa.

Ai đó bảo ngõ Hà Nội mỏng mảnh như những đường chỉ tay. Cứ hun hút khiến người ta muốn đi theo miết mải. Ngõ Huyện, Phất Lộc, Tạm Thương… nghe cái tên đã thấy thân thương quá, bất giác nhớ đến bài thơ “Ngõ Tạm Thương” của Chế Lan Viên:

“Sương giăng mờ trên ngõ Tạm Thương
Ngõ rất cụt mà lòng xa thẳm
Ngõ bảy thước mà lòng muôn dặm
Thương một đời đâu phải Tạm Thương”.

Cơn gió lạnh đầu tiên ùa vào thành phố những ngày cuối tháng 10. Đã nghe rét mướt về trên phố, cùng gió, cùng hanh hao, cùng những tiếng xuýt xoa, nụ cười run rẩy của người em gái trong buổi sớm. Thành phố về đêm và những chiếc áo khoác, những cái ôm, toàn sắc lạnh mà thấy thật ấm áp. Hoa sữa tàn rồi. Không còn mùi hương ấy để hít hà trong làn gió lạnh. Cái mùi hăng hắc mà quyến rũ, kiêu kỳ.

Hoa sữa - một loài hoa kỳ lạ. Tưởng như đã tàn, tưởng như lại đã xa. Rồi một đêm, chập chờn giấc mơ lan tỏa mùi thơm mát. Hoa sữa chóng tàn, nhưng trong một mùa thu lại có thể tái sinh sau nhiều ngày mưa dai dẳng. Dường như tất cả chắt chiu, yêu thương, vụng về đều dồn nén lại, để khi vài bông hoa đầu tiên bung nở, lại cháy cạn mình, lại gấp gáp từng hơi thở. Những ngày đầu tháng 10, phố phường nhuộm màu nắng. Nắng vàng tươi mà không gay gắt, nắng làm hồng đôi môi, nắng làm trong màu mắt. Có cô gái ngồi trên giảng đường vắng, vu vơ hát. “Không còn mùa thu. Trăng rơi bên thềm…”

“Tóc ướt trăng thề. Lời yêu chưa nói. Trên môi vụng về.” Cuộc sống có nhiều điều thật chênh chao. Đã gần lại rồi. Nhưng vẫn còn ngần ngại.

Tôi vẫn tìm em, chuyến hành trình tìm lại những giấc mơ và khát khao dang dở - một Hà Nội xa xăm. Một mùi hương bước ra ngoài đời thực. Hoa sữa đang về rồi. Hoa sữa đang thở. Một chiều đầy gió. Hít hà tràn căng.

Chiều. Đi bộ ven hồ, một dáng hình, một đôi mắt, một khoảng mênh mang. Một mùi hương bước ra ngoài đời thật.

Có một chàng trai đã tiến về phía tôi trong một chiều lạnh và đầy gió. Mây lững thững và nắng không xuyên qua. Nụ cười ấy là sự thật, một nụ cười và cái nhìn tôi đã đợi từ lâu. Một lời nói thật ấm áp và yên bình: “Chúng ta đang có Hà Nội”. Đồng hồ bưu điện điểm 6 giờ. Trời mùa thu tối nhanh. Thành phố bắt đầu lên đèn.

Hà Nội không xa xôi. Hà Nội ở đâu đó thật gần. Hà Nội neo mình trong từng cơn hoa sữa. Hà Nội nép mình dưới khoảng trời chiều trên ngõ Tạm Thương, ngổn ngang những ô cửa sổ. Hà Nội trong từng phút giây ta nắm tay bước dọc dài Hồ Tây, nghe gió lạnh thổi từng đợt, từng đợt. Hà Nội là những hoàng hôn rực rỡ, dạo bước qua Metropole, mấy váy cô dâu trắng xòe rộng của vài đôi lứa đang bắt đầu cuộc sống mới. Những rắc rối và cả những hồ hởi. Hay giản đơn hơn, Hà Nội nương mình vào bức tường gạch đã sờn, trên một quán vỉa hè, tối mùa đông mọi người xuýt xoa tô phở nóng. Hà Nội ở trong những điều thật bình dị, thảnh thơi. Hà Nội ở trong những trái tim thật thà.

Bài viết: Hà Mỹ Giang

Đồ họa: Phương Thảo

Dựng trang: Tứ Ca